Chương 14: Bênh vực người mình Giới Thiệu Đọc truyện hay ngôn tình sắc , ngôn tình sủng , ngôn tình tổng tài , ngôn tình cổ đại , ngôn tình xuyên nhanh , giới giải trí - showbiz .
Đọc truyện Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma Full, Đoạn trích: Quý Lan cười cười xua tay: "Hiểu Na đừng khách khí vậy chứ, em học tập mệt mỏi, lâu lâu mới được về nhà một chuyến, em nên nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, để chị xuống bếp nhìn xem đại nương có cần giúp đỡ
Quyển 1 - Chương 4. Chương trước Chương tiếp. Tiểu Bạch hồ không lập tức đi tìm Trác Phong mà đứng tại chỗ chờ mọi người tản ra mới lặng lẽ bám theo đma người muốn nhằm vào Trác Phong, nghe bọn họ mắng hắn, thương lượng lừa hắn đi ra ngoài. Đến cuối cùng, họ
Chương 14: Bênh vực người mình toàn thân lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đôi con ngươi lạnh lùng đáng kinh ngạc.
Tên truyện: Bênh vực người mình Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, 1v1, ngọt, sủng, sạch, showbiz, hệ thống (làm màu), HE Số chương: 71 chương …
.
Tuy Kỷ Lăng không cao bằng Huân tước Richard, nhưng ánh mắt khinh miệt cùng vẻ mặt cao quý của cậu vẫn khiến Richard đỏ mặt, trong mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ như muốn nuốt chửng người khác! Nhưng Kỷ Lăng cũng không sợ hãi, thậm chí còn nâng cằm, cất tiếng cười khiêu khích. Tên hèn này leo lên chức Huân tước chưa được bao lâu, cùng lắm chỉ dám khi dễ một bình dân, ở trước mặt ba còn chẳng là cái thá gì. Kỷ Lăng chắc chắn ông ta không có gan làm gì mình, với tính tình kiêu ngạo này của nguyên chủ, nếu không phải có chỗ dựa vững chắc thì có lẽ đã bị đánh chết từ lâu rồi nhỉ? Đây chính là sự phân chia cấp bậc của quý tộc đế quốc. Sắc mặt Huân tước Richard đỏ trắng luân phiên, hàm răng cũng sắp cắn nát, rượu từ trên mặt từng giọt nhỏ xuống, chật vật nhục nhã không thôi… Nhưng cuối cùng ông vẫn nhịn. Ông không dám động vào Kỷ Lăng. Không chỉ vì tên nhóc này là con trai cưng của Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina, mà còn bởi gần đây trong giới quý tộc lan truyền một lời đồn, Đại Công tước Carlos cực kì cưng chiều Kỷ Lăng. Đồng thời được hai vị Đại Công tước nâng trong lòng bàn tay, trong đó còn có một người máu lạnh đáng sợ là Đại Công tước Carlos… Cho ông một trăm lá gan cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào với Kỷ Lăng. Những bình dân trong mắt ông đều là tiện nhân, nhưng trong mắt các quý tộc cao đẳng huyết thống cao quý như Kỷ Lăng… Không phải mình cũng là tiện dân’ theo nghĩa khác sao? Sau một lúc lâu, Huân tước Richard nở nụ cười vặn vẹo hèn mọn, khom lưng nói “Xin lỗi, tôi không biết y là người của ngài.” Kỷ Lăng hừ một tiếng, nhướng mày “Bây giờ ngươi biết rồi đấy.” Huân tước Richard sỉ nhục cúi đầu, nói “Đúng vậy, hôm nay là tôi không đúng, xin ngài tha thứ cho hành vi mạo muội ngu ngốc của tôi.” Kỷ Lăng liếc mắt, nhìn mồ hôi lạnh chảy trên trán Huân tước Richard. Nếu hôm nay mình không được tên nhãi ranh này tha thứ, chỉ cần nó tùy ý nói vài câu trước mặt Kỷ Đình hoặc Đại Công tước Carlos, nhẹ thì cùng đường, nặng thì chết không có chỗ chôn. Kỷ Lăng thấy thân hình Richard hơi phát run, mồ hôi tuôn như mưa, rốt cuộc chán ghét xua tay, nói “Cút đi.” Huân tước Richard như được tha mạng, cuối cùng tên nhóc này cũng không so đo. Ông cung kính khom lưng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi sỉ nhục này! Kỷ Lăng nhìn dáng vẻ hốt hoảng rời đi của ông ta, khinh miệt cười. Lại là một ngày ỷ thế hiếp người…… Thật đã. Xử lý Huân tước Richard xong, Kỷ Lăng đắc ý quay đầu thì bắt gặp đôi mắt đen tuyền của Văn Ngạn, nhưng lại bị sự nóng bỏng trong đó doạ sợ. Tâm tư người này luôn vô cùng thâm trầm, là đỉnh núi băng vạn năm khiến người khác không nhìn ra chút cảm xúc. Nhưng lúc này hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt…… Cứ như ẩn chứa một cảm xúc phức tạp và nồng nhiệt đến cực độ, khắc sâu khiến người ta hãi hùng khiếp vía! Kỷ Lăng??? Đời trước tui cũng diễn như vậy mà, hành động này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh, nhưng bộ dáng cảm động khôn xiết bây giờ của anh là sao đây?! Có cần diễn sâu như vậy không? Trải qua chuyện của Carlos, bạn nhỏ Kỷ Lăng cực kì nhạy cảm với những việc khác với đời trước, cậu hơi cảnh giác liếc Văn Ngạn. Vẫn nên hoàn thành cốt truyện thôi. Kỷ Lăng để hai tay sau lưng, tầm mắt xẹt qua hướng Huân tước Richard rời đi, cười khinh miệt “Đúng là ngu xuẩn, đạo lý đánh chó phải ngó mặt chủ đơn giản như vậy cũng không hiểu.” Giọng điệu, vẻ mặt, tư thế nhìn như là đang nói Huân tước Richard, nhưng thực tế lại hoàn toàn không coi Văn Ngạn như một người bình đẳng mà đối xử! Đây cũng chính là nguyên nhân Văn Ngạn không chút do dự lợi dụng nguyên chủ, Kỷ Lăng ra mặt giúp hắn, đơn giản chỉ vì Văn Ngạn là thứ đồ mua vui cho cậu. Kỷ Lăng đối xử với Văn Ngạn vốn chẳng khác gì các quý tộc khác, cậu đứng ra giúp hắn chỉ vì câu đánh chó phải ngó mặt chủ’ mà thôi. Nhưng lại không hề hay biết ở trong mắt Văn Ngạn, bản thân mới là con mồi. Đúng là ngu ngốc mà không tự biết. Kỷ Lăng diễn theo thiết lập nhân vật, sau khi làm việc tốt liền cố gắng kéo giá trị cừu hận…… Như vậy Văn Ngạn mới có thể phát triển theo cốt truyện, trở thành bạn tốt của thụ chính, lá mặt lá trái giả vờ giúp mình đối phó Ninh Ngọc, trên thực tế lại bằng mặt mà không bằng lòng giúp Ninh Ngọc đối phó mình. Kỷ Lăng nói xong, nhàn nhạt liếc Văn Ngạn, cảm thấy bản thân đã diễn một cách thâm thuý đến trọn vẹn sự tinh tuý của vai pháo hôi này rồi. Bình thường khi đối mặt với mấy lời miệt thị nhục nhã, Văn Ngạn chưa bao giờ để lộ chút cảm xúc nào, chỉ cung kính rời đi. Nguyên chủ không nhận ra điểm bất thường, nhưng Kỷ Lăng biết, đây là một loại khinh thường từ tận đáy lòng. Nhưng cậu đợi hồi lâu vẫn không nghe Văn Ngạn nói một lời nào. Lúc Kỷ Lăng còn đang khó hiểu thì Văn Ngạn bỗng nhiên cung kính dời mắt, hơi cúi đầu nói “Ngài nói đúng.” Kỷ Lăng “……?” Văn Ngạn nhìn gương mặt kiêu ngạo diễm lệ của thiếu niên, đôi mắt xanh như có ánh sáng lóng lánh, còn loá mắt hơn cả những vì sao trong vũ trụ…… Hắn rũ mi giấu đi ánh mắt tham lam nóng rực và cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Kỷ Lăng, vẫn tới đây. Giống như đời trước, xuất hiện tựa một thiên sứ hạ phàm, đứng trước mặt hắn. Hắn từng cho rằng, bản thân sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cậu nữa. Đều do lần đó mình không ngăn cản đối phương, nếu lúc ấy hắn chịu ngăn cản Kỷ Lăng…… Có phải kết cục đã khác rồi không? Văn Ngạn đau khổ nhắm mắt, nhớ lại chuyện đời trước. Lúc bản thân chạy đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy một thi thể lạnh băng, đôi mắt xinh đẹp kia sẽ không bao giờ mở ra nữa. Dù bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn chưa từng quên cảnh tượng ấy. Vô số đêm, bị ác mộng bừng tỉnh. Thiếu niên kiêu căng, ngạo mạn, vui vẻ, tức giận…… Một mặt rực rỡ như thế khắc sâu vào trí nhớ hắn, không vì thời gian trôi đi mà phai nhạt. Khi đó, rốt cuộc hắn mới nhận ra rằng mình có tình cảm với Kỷ Lăng, không chỉ là dục vọng độc chiếm mà còn có khát vọng và tưởng niệm…… Đơn giản là bản thân đã vô tình yêu Kỷ Lăng từ lâu rồi. Văn Ngạn hắn cả đời toan tính, đùa bỡn lòng người, tự cho là có thể nhìn thấu tất cả, thật chất trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường…… Ngay cả tâm tư của mình cũng không rõ, thật nực cười làm sao. Lòng tốt của một thiếu niên đơn thuần cũng không nhìn ra. Tuy ngoài miệng nói không buông tha, nhưng Kỷ Lăng lại không giống những quý tộc xấu xí khác. Chẳng qua từ nhỏ cậu đã sống trong một thế giới không tôn trọng bình dân, không có ai dạy cậu làm sao để tôn trọng một người. Dù vậy, đối phương vẫn đứng ra giúp đỡ, vươn tay với mình…… Nếu Kỷ Lăng thật sự giống những quý tộc khác, thật sự khinh thường hắn từ trong xương cốt thì cần gì phải làm tới mức này? Thiếu niên chỉ là không biết cách biểu đạt thiện ý, dùng sự kiêu căng giấu đi trái tim thiện lương của mình mà thôi. Kỷ Lăng và những quý tộc đó, từ bản chất đã hoàn toàn khác nhau. Cho dù sinh ra ở một thế giới như vậy, vẫn chưa từng để trái tim mình bị bóng tối vấy bẩn. Mà điều đơn giản như vậy, sau khi Kỷ Lăng chết, một khoảng thời gian rất dài sau, hắn mới nhận ra. Lồng ngực Văn Ngạn hơi phập phồng, giấu đi tự giễu nơi đáy mắt, hắn hít một hơi thật sâu, mở mắt, đôi ngươi đen thâm thúy như ngôi sao trong bầu trời đêm, nhẹ giọng nói “Tôi đưa ngài về.” Tuy Văn Ngạn khôi phục bình thường rất nhanh nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của hắn, Kỷ Lăng vẫn nổi da gà, chỉ muốn rời khỏi đây sớm một chút, vì thế xua tay giả vờ không để ý nói “Không cần.” Văn Ngạn lại cố chấp nhìn cậu, kiên trì nói “Xin cho phép tôi đưa ngài về, để tỏ lòng biết ơn.” Kỷ Lăng “……” Từ chối tiếp cũng chẳng được gì. Kỷ Lăng không còn cách nào khác, ngơ ngác quay về, dọc đường cũng không dám nhìn người bên cạnh. Vất vả lắm mới về phòng ngủ được, còn chưa kịp đuổi người thì Văn Ngạn đã đi theo cậu vào phòng. Kỷ Lăng “……” Anh không vội tham gia âm mưu đấu tranh chính trị của mình, cũng không vội vã đi nịnh bợ phụ thân mà lại ở đây nháo nhào là sao đây?! Không sợ lãng phí thời gian à? Kỷ Lăng đảo mắt suy nghĩ biện pháp, cậu ngồi xuống giường, dùng giọng điệu lạnh lùng không kiên nhẫn nói “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể đi ra ngoài.” Văn Ngạn hơi mỉm cười, sau đó bất ngờ…… Dùng một loại tư thái gần như thần phục quỳ một gối trước mặt Kỷ Lăng, thấp hèn cuối đầu, thanh âm khàn khàntrầm thấp “Tôi tới hầu hạ ngài.” Kỷ Lăng “!” Văn Ngạn rũ mắt. Đời trước, tôi cho rằng tình cảm này chỉ là dục vọng chiếm hữu, tôi khát vọng chinh phục ánh mắt xinh đẹp lại cao cao tại thượng của em. Vì có được mà không tiếc phản bội, bán đứng em, chỉ để một ngày có thể kéo em xuống thần đàn, chà đạp em dưới chân, nhìn em thần thánh không thể xâm phạm lại thần phục dưới thân một tiện dân mà mình miệt thị. Trái tim tôi xấu xí dơ bẩn, sự tự ti và ghen tuông che mờ hai mắt, không chịu nhận thức rằng thật ra mình yêu em…… Suýt đã làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời. Nếu không vì cái chết của em thì có thể đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận ra tình cảm thật sự của mình. Chờ đến khi tôi nhận ra. Cuối cùng đã chẳng còn cơ hội để đền bù nữa rồi. Những đau khổ kia tra tấn hắn suốt mười năm…… Lúc đó hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình cũng có thể nhận được cơ hội cứu rỗi. Bù đắp lại những tiếc nuối đời trước. Kỷ Lăng ngơ ngẩn nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình, sống lưng thẳng tắp, hơi thấp hèn cuối đầu, lông mi bạc buông xuống rung động, môi mỏng nhợt nhạt khẽ mím, dịu dàng nâng chân cậu đặt lên đầu gối…… Tựa như một đầy tớ trung thành hầu hạ chủ nhân mình. Mãi đến khi giày được cởi ra, đầu ngón tay hơi lạnh của Văn Ngạn không cẩn thận xẹt qua cổ chân, Kỷ Lăng mới giật mình, lập tức thức tỉnh khỏi màn kịch giả dối này! Theo sát sau đó là cảm giác sợ hãi tê dại cả da đầu! Cho dù thái độ của Văn Ngạn có cung kính thuận theo ra sao, Kỷ Lăng cũng sẽ không quên hắn là một vai ác đáng sợ cỡ nào! Bây giờ Văn Ngạn càng kính cẩn thì rất có thể trong lòng đang ấp ủ âm mưu trả thù càng vô tình. Kỷ – đã đọc cốt truyện – Lăng vô cùng rõ trái tim âm ngoan thâm trầm của người này. Nghe nói trước đây sau khi tổng tuyển cử thành công, từng có rất nhiều quý tộc kháng nghị yêu cầu tiến hành tuyển cử một lần nữa. Để một ít bình dân tiến vào hội nghị đã là nhượng bộ lớn nhất của bọn họ, bọn họ không đời nào chấp nhận một tên tiện dân trở thành chủ tịch quốc hội! Nhưng không bao lâu sau các quý tộc dẫn đầu kháng nghị, người chết người lưu đày, cuối cùng lấy lời nói của Đại Công tước Carlos kết thúc cuộc tranh luận này. Sau khi Văn Ngạn giành được ghế chủ tịch quốc hội, khó tránh khỏi các loại tranh đấu gay gắt, âm mưu tính kế, nhưng người này chưa từng thua. Mãi đến khi Kỷ Lăng chết, Văn Ngạn vẫn sống tốt, thậm chí có thể nói là quyền thế ngập trời. Lấy thân phận bình dân áp đảo vô số quý tộc…… Mặc dù trong sách không miêu tả nhiều, nhưng thật ra lại đẫm máu vô cùng. Hơn nữa trong tiểu thuyết cũng miêu tả Văn Ngạn rất thần bí, dù hắn đã là bạn tốt của Ninh Ngọc nhưng trong tối lại cấu kết với Carlos, chưa từng có ai biết hắn thật sự muốn gì. Nhưng phàm là những người cản trở Văn Ngạn, thì cỏ trên mộ đã xanh rờn rồi. Kỷ Lăng thầm nghĩ vì diễn kịch mà mình liều mạng thật, không ngờ lại để một nhân vật tàn nhẫn quỳ xuống cởi giày cho mình. Tuy giờ phút này trông cậu cao cao tại thượng, nhưng cậu lại có cảm giác như đang đối mặt với con mãnh thú lúc nào có thể cắn chết người. Có lẽ ngay giây sau…… Cậu sẽ bị đưa về điểm hồi sinh mất. Môi Kỷ Lăng run run, cân nhấc hậu quả nghiêm trọng của việc quỳ xuống xin tha, gian nan chịu đựng cảm giác sợ hãi, nhẹ nhàng lấy một chân đá vào bả vai Văn Ngạn, dời mắt nói “ Được rồi, ngươi đi đi……” Nhưng còn chưa kịp thu chân thì đã bị Văn Ngạn nắm trong lòng bàn tay. Khuôn mặt Kỷ Lăng cứng đờ, thầm nghĩ tui đã cẩn thận như vậy rồi, vốn chả dám đá thật mà anh đã không nhịn được rồi sao! Kết quả ngay sau đó, cậu thấy Văn Ngạn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân cậu, vẻ mặt ngoan đạo như đang đối xử với thần minh và tín ngưỡng duy nhất của mình, giọng nói dịu dàng khàn khàn “Cẩn thận kẻo tổn thương chân.” Kỷ Lăng “???” Mỗi một hành động của Văn Ngạn đều làm cậu hold không kịp, hai mắt nhìn thẳng không nói nên lời. Văn Ngạn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu của Kỷ Lăng, hắn nở nụ cười nhẹ, sâu trong đáy mắt đen nhánh là nỗi quyến luyến thật sâu. Làm sao hắn có thể hiểu lầm đối phương nữa chứ, tuy Kỷ Lăng sẽ nói những lời khó nghe nhưng đó thật sự đang miệt thị khinh nhục hắn sao? Ví dụ như lúc này đây…… Mặc dù không kiên nhẫn đuổi mình đi, cũng chỉ nhẹ nhàng đá một cái mà thôi, ngạo kiều, biệt nữu lại đáng yêu, khiến trái tim lạnh băng của hắn cũng ấm áp. Văn Ngạn chậm rãi buông tay rồi đứng lên “Ngài nghỉ ngơi, tôi xin cáo lui trước.” Trước khi rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng giùm Kỷ Lăng. Sau đó hắn đứng đưa lưng về phía cửa, nhìn chăm chú lòng bàn tay, bên trên vẫn còn độ ấm của thiếu niên. Trong khoảng khắc khi đụng chạm kia, hắn hận không thể mặc kệ tất cả mà ôm Kỷ Lăng vào lòng…… Hôn lên đôi mắt, chóp mũi và cánh môi cậu. Văn Ngạn vẫn luôn cho rằng mình đã kiềm chế rất tốt, ẩn nhẫn sâu lắm rồi. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, nếu ban nãy hắn không kịp thời buông tay, e là đã không thể khống chế được bản thân, làm ra chuyện dọa sợ đối phương. Cho nên hắn quyết đoán rời đi. Giờ vẫn chưa phải lúc, nếu bây giờ mà biểu lộ tấm lòng của mình thì sẽ chỉ khiến cậu sợ hãi và chán ghét hắn, cuối cùng ngày càng rời xa hắn mà thôi. Tay Văn Ngạn dần dần nắm chặt, đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ cố chấp. Vì một ngày kia có thể đủ tư cách đứng bên em…… Tôi nhất định sẽ đứng càng cao, đi càng xa hơn. Trở thành chủ tịch quốc hội, chỉ là bước đầu tiên thôi. ……………… Buổi tối Kỷ Lăng ngủ, mơ thấy Văn Ngạn quỳ xuống cởi giày cho mình, vẻ mặt thành kính hôn tay cậu, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười âm trầm, lãnh khốc vô tình nói Bất kì ai đắc tội với ta, đều sẽ không có kết cục tốt. Sau đó Kỷ Lăng cúi đầu, liền nhìn thấy bàn tay vừa được hôn nhanh chóng hư thối, lộ ra xương trắng, lập tức phát ra tiếng kêu hoảng sợ! Kỷ Lăng bỗng nhiên mở mắt, cả người toát mồ hôi lạnh…… Khốn khiếp, đúng là cơn ác mộng đáng sợ! Đây là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó sao? Kỷ Lăng ngủ không được, lòng còn sợ hãi nói với hệ thống【 Hệ thống, cậu nói thử xem hồi nãy Văn Ngạn đang nghĩ gì chứ? 】 Hệ thống【 Không biết. 】 Kỷ Lăng【 Cậu không cảm thấy câu trả lời này quá có lệ sao?】 Hệ thống thành khẩn tỏ vẻ【 Tôi thật sự không biết hắn nghĩ gì mà, nếu biết thì tôi còn cần ký chủ đến làm nhiệm vụ sao. 】 Kỷ Lăng【……】 Qua một hồi lâu, Kỷ Lăng sâu kín nói【 Vậy cậu có biết vì sao hành vi lần này của hắn khác đời trước không? Chẳng lẽ lại là hiệu ứng bươm bướm? 】 Hệ thống trả lời【 Có thể. 】 Hệ thống suy nghĩ rồi lại bổ sung【 Không sao đâu, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi. 】 Kỷ Lăng【……】 Ha hả, đúng là không nên ôm kì vọng gì với cái hệ thống này mà! Ngày hôm sau Kỷ Lăng xuất hiện với hai quầng thâm trên mắt, ngay cả lúc ăn sáng cũng hơi thất thần, cái muỗng như có như không chọc vào chén. Phu nhân Marina thấy dáng vẻ này của Kỷ Lăng, đau lòng hỏi “Bảo bối con làm sao vậy?” Kỷ Lăng cười gượng, nói “Dạ không có gì.” Phu nhân Marina vô cùng lo lắng, bà vẫn cảm thấy Kỷ Lăng có tâm sự gì đó, nhưng con nhỏ đã trưởng thành rồi, nếu không muốn nói, mình cũng không thể miễn cưỡng, vì thế nói “Nếu có chuyện không vui, nhất định phải kể cho mẹ, được không?” Kỷ Lăng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn kiên định không chịu nói. Phu nhân Marina và Đại Công tước Kỷ Đình liếc nhau, lắc đầu không nói gì nữa. Kỷ Lăng không muốn ba mẹ nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm lo lắng, ăn nhanh bữa sáng xong liền đi ra ngoài, nhớ tới hành động khác thường gần đây của hai vai ác, ưu sầu chất đầy trong lòng nhưng không thể nói ra. Lợi thế của lần thứ hai làm nhiệm vụ đâu? Lợi thế của việc đi qua cốt truyện một lần, hoàn thành nhiệm vụ dễ như trở bàn tay đâu? Vì sao dù làm lại, nhưng lại có cảm giác như mình đã kích hoạt hard mode vậy nè?! Dẹp hết đi! Kỷ Lăng buồn bã ăn đồ ăn vặt Carlos đưa tới, lúc này chỉ có thể xưa tan nỗi bi phẫn bằng cách ăn thôi. ……………… Mặc dù Hardy xuất thân từ Đế Tinh, có thân phận quý tộc đế quốc’, nhưng với số lượng quý tộc khổng lồ ở đế quốc, không phải mỗi một vị quý tộc đều có tước vị cao và lãnh địa dồi dào. Trên Đế Tinh, có rất nhiều quý tộc giống Hardy, bề ngoài thì quyền cao chức trọng, thật chất lại không có bất cứ đặc quyền hay vinh quang gia tộc nào. Bọn họ thuộc tầng chót nhất trong giới quý tộc, cuộc sống cũng chẳng tốt hơn bình dân là bao. Đối với các quý tộc như Hardy, có thể làm việc trong phủ Công tước đã được xem là công việc không tồi rồi. Bởi vì có rất nhiều quý tộc cao đẳng khinh thường để những tiện dân tới hầu hạ nên có khuynh hướng mướn loại quý tộc này tới phục vụ hơn. Vì vậy so với bình dân, họ dễ có cơ hội làm việc ở hào môn hơn, trở thành một người hầu khá thể diện. Hardy đã làm việc ở phủ Công tước rất lâu. Gần đây hắn thường xuyên tới chỗ Kỷ Lăng, bởi vì gần như mỗi ngày đều có quà Đại Công tước Carlos tặng cho cậu, Hardy luôn giúp nhận và đưa quà qua. Mỗi lần Hardy nhìn thấy mấy món đó, đều không nhịn được cảm khái, cùng là quý tộc đế quốc, nhưng quý tộc này so với quý tộc kia cũng khác nhau như trời với đất mà…… Hôm nay người gác cổng lại đưa cho hắn quà Đại Công tước Carlos sai người mang tới, hắn đang chuẩn bị đưa qua cho thiếu gia thì nửa đường lại bị một người đàn ông tóc bạc ngăn cản. Hardy nhận ra đối phương, trong mắt lập tức lộ vẻ phức tạp lại hâm mộ vô cùng. Văn Ngạn thân là tiến hóa giả cấp cao xuất thân từ bình dân, chẳng những may mắn tiến vào hội nghị trở thành nghị viên, mà ở trước mặt các vị thiếu gia và Công tước cũng có vài phần thể diện, địa vị này dĩ nhiên cao hơn loại quý tộc bình thường như hắn. Tuy rằng trong lòng có chút ghen tị, nhưng từ trước đến nay Văn Ngạn luôn biết cách đối nhân xử thế, bình thường đối xử với bọn họ cũng rất nhã nhặn, thỉnh thoảng còn đưa chút quà làm cho tâm hư vinh của Hardy thỏa mãn, cho nên hắn nhẫn nại, khách sáo hỏi “Cậu có chuyện gì sao?” Tầm mắt Văn Ngạn lướt qua hộp quà trên tay hắn, cười dò hỏi “Đây là quà cho thiếu gia sao?” Hardy nói “Đúng vậy, đây là của Đại Công tước Carlos tặng cho thiếu gia, mỗi ngày ngài ấy đều sai người mang tới đấy.” Trong mắt Văn Ngạn loé lên tia sắc lạnh, lại hỏi “Của Đại Công tước Carlos? Hình như trước kia ngài ấy chưa bao giờ ân cần như vậy.” Hardy cười ha hả, nói “Đúng vậy, không hiểu sao ngài ấy lại đột nhiên coi trọng thiếu gia nữa? Lễ thành niên lần trước, ngài ấy còn tặng cho thiếu gia Lam Hải tinh nữa đó! Sự kiện kia chấn động toàn bộ Đế Tinh luôn ấy, bây giờ ai mà không biết Đại Công tước Carlos rất coi trọng thiếu gia……” Hắn hạ giọng, “Giờ bên ngoài có nhiều người bảo đây là do ngài ấy và Đại Công tước Kỷ Đình kết liên minh, cũng không biết là thiệt hay giả nữa.” Văn Ngạn trầm tư, một lát sau cười nói “Thì ra là thế, cho dù là thật hay giả cũng không phải chuyện chúng ta nên bận tâm đâu…… Vừa khéo tôi định đến chỗ thiếu gia, cậu đưa đồ cho tôi đi, tôi giúp cậu mang qua luôn.” Hardy không nghi ngờ, cười giao hộp quà cho hắn, nói “Được, vậy làm phiền cậu.” Văn Ngạn hơi mỉm cười “Đừng khách sáo.” Hắn nhìn theo hướng Hardy rời đi, hồi lâu, ước lượng chiếc hộp trong tay, ánh mắt dần lạnh xuống. Sau khi sống lại, hắn lập tức trở về từ nơi khác, do dự nên đối mặt với Kỷ Lăng như thế nào, nhất thời không chú ý đến những chuyện khác. Sáng nay vừa tra xong, mới phát hiện Đế Tinh xảy ra rất nhiều chuyện hoàn toàn khác đời trước. Carlos chẳng những xuất hiện trong lễ thành niên của Kỷ Lăng mà còn công khai tặng một món quà trọng đại. Điều gì đã khiến Carlos thay đổi như vậy? Nếu mình có thể sống lại, vậy thì những người khác… Vì sao không thể? Văn Ngạn dừng lại một lát, sau đó xách theo hộp quà xoay người rời đi. Nhưng hướng Văn Ngạn đi lại không dẫn đến chỗ Kỷ Lăng mà là cửa sau, hắn lặng lẽ rời khỏi Kỷ gia. Nhớ tới hành động đời trước, nhớ tới những thương tổn và phản bội mà Carlos đã mang lại cho Kỷ Lăng, đôi mắt phượng của Văn Ngạn loé lên tia sáng lạnh, môi mỏng mím chặt, ra lệnh cho xe huyền phù. “Đi tới phủ Đại Công tước Carlos.” -Hết chương 5- Chúc các bạn có một Valentine vui vẻ.💖 💖 💖
động từ. to uphold the cause of, to support, to defend, to champion, protect; speak in support of; stand up for; plead for bênh vực quyền lợi giai cấp to uphold one's class interests lên tiếng bênh vực lẽ phải to raise one's voice to defend the truth Dưới đây là những mẫu câu có chứa từ "bênh vực", trong bộ từ điển Từ điển Tiếng Việt. Chúng ta có thể tham khảo những mẫu câu này để đặt câu trong tình huống cần đặt câu với từ bênh vực, hoặc tham khảo ngữ cảnh sử dụng từ bênh vực trong bộ từ điển Từ điển Tiếng Việt 1. Bênh vực tin mừng 2. Bênh vực đạo Đấng Christ 3. Bênh Vực Tự Do Tôn Giáo 4. Không, ngài đang bênh vực Luật pháp. 5. Bênh Vực cho Điều Chúng Ta Tin 6. Bênh vực đức tin của chúng ta 7. Bênh vực giá trị của giá chuộc 8. Bênh vực sự thật về cái chết 9. Dùng luật pháp bênh vực tin mừng 10. Những tạp chí bênh vực lẽ thật 11. Và dì nhỏ lại bênh vực nhỏ đó. 12. Bóp méo lẽ thật khi bênh vực nó 13. Wendy hay bênh vực Dipper trước mặt Robbie. 14. Ai nhìn thấy tôi cũng đều bênh vực. 15. Ông bênh vực sự thờ phượng thanh sạch 16. 14 Bênh vực sự thật về cái chết 17. Bênh vực hy vọng về sự sống lại 18. Cô ấy đang bênh vực người mẹ qua mạng. 19. 8 Lẽ nào các anh sẽ bênh vực ngài* 20. Sự học hỏi giúp chúng ta bênh vực đạo 21. Thomas Emlyn—Người báng bổ hay bênh vực sự thật? 22. Phao-lô bênh vực thánh chức của mình 1-18 23. Chính ngài sẽ bênh vực chúng mà chống lại con. 24. Ông bênh vực sự thờ phượng thanh sạch —Ê-LI 25. Bạn có thấy khó bênh vực những điều đúng không? 26. Thomas Emlyn —Người báng bổ hay bênh vực sự thật? 27. Chúng ta khen, tán dương và bênh vực người đó. 28. Ê-li đã bênh vực sự thờ phượng thanh sạch. 29. Phải luôn bênh vực cho tự do và công lý. 30. Chia sẻ và bênh vực cho phúc âm của Ngài. 31. Melito người Sardis—Nhân vật bênh vực lẽ thật Kinh Thánh? 32. Đứng lên bênh vực cho lẽ thật và sự ngay chính 33. Cô có thấy Delf bênh vực cậu chim vàng đó không? 34. 23 Bởi chính Đức Giê-hô-va sẽ bênh vực họ,+ 35. Làm sao để bênh vực niềm tin nơi Đức Chúa Trời? 36. Ai bênh vực hắn thì sẽ bị giết ngay sáng nay. 37. Nhưng em không nói lời nào để bênh vực chị cả. 38. Tầm quan trọng của việc bênh vực niềm tin của bạn. 39. Phao-lô nêu gương mẫu trong việc bênh vực tin mừng 40. Bạn có sẵn sàng bênh vực niềm tin của mình không? 41. Đại Đế Constantine—Người bênh vực cho đạo đấng Christ chăng? 42. Đây cứ như là một điều bênh vực cho chúng tôi. 43. 18 Khi Đức Giê-hô-va nói ra’ để bênh vực cương vị Đức Chúa Trời của Ngài, dân Ngài không cần nói để bênh vực chính mình nữa. 44. Anh chị có quyết tâm bênh vực Lời Đức Chúa Trời không? 45. Các giáo phụ những người bênh vực lẽ thật Kinh Thánh chăng? 46. Điều ấy làm bà đau lòng, và muốn bênh vực các con. 47. Đứng Lên Bênh Vực cho Đức Hạnh Sự Tiến Triển Cá Nhân 48. “Hãy đứng lên bênh vực cho lẽ thật và sự ngay chính.” 49. Làm sao bênh vực những điều mình tin về sự sáng tạo? 50. 22, 23. a Làm sao để luôn sẵn sàng bênh vực đức tin?
Văn án Từ nhỏ Nại Nại đã bị bệnh, thân thể gầy yếu không thể ra gió, gầy giống như một con khỉ chị gái song sinh của cô, bởi vì ở trong bụng mẹ hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng nên lớn lên uyển chuyển thướt tha, được ba mẹ thiên vị gấp bội lần, sau khi dấn thân vào giới giải trí thì trở thành tiểu nữ bé lọ lem Nại Nại vốn bị vứt bỏ nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, bắt đầu từ ngày nọ, cuộc sống của cô bỗng chốc bước sang một trang mới –––– Trong tủ quần áo bỗng có thêm thật nhiều những chiếc váy xinh chất đột nhiên thăng cấp, treo chị gái nữ thần đang độ tuổi trưởng thành lên hung ác tài nguyên đỉnh cấp trong giới giải trí, tất cả đều được đóng gói đưa đến trước mặt Duật Ninh là chủ tịch ban chấp hành tối cao của tập đoàn Phong Ngu, toàn bộ giới giải trí, hắn có năng lực, thủ đoạn phi thường. Gần đây, Cố Duật Ninh thường xuyên xuất hiện ảo giác, có thanh âm nào đó nói cho hắn rằng hắn đã bị buộc vào một hệ thống sủng vợ –––Nếu hắn không ra tay giúp đỡ thì vị hôn thê của hắn nhất định không thể sống quá 20 Duật Ninh lạnh mặt cự tuyệt “Tôi sẽ không nuông chiều phụ nữ...”Lời còn chưa dứt, trước mặt xuất hiện khuôn mặt tái nhợt trắng trong thuần khiết của Nại Nại, xinh đẹp đến kinh lâu sau, Cố Duật Ninh mặt không đổi sắc, nói “Nhưng… có thể học.”-Tất cả mọi người đều đoán Lâm Nại Nại không biết leo lên nhà đầu tư vừa già vừa xấu nào mà nổi tiếng như thân Lâm Nại Nại cũng rất muốn biết người luôn âm thầm giúp mình rốt cuộc là cho đến một ngày nào đó tham gia chương trình truyền hình xong, vừa bước ra khỏi trường quay, trong số fans hâm mộ ít ỏi, cô nhìn thấy ông trùm giới giải trí trong truyền thuyết… Cố Duật gương mặt cao quý của anh lộ ra vài phần lạnh lùng, tay giơ bảng hiệu lấp lánh, trên đó viết –––Lâm Nại Nại, ông đây yêu em. [ trái tim ]***Nhắn gửi của reviewer Trước hết xin hãy lưu ý rằng văn án trên là ánh trăng lừa dối. Nội dung truyện sẽ khác văn án kha khá chi tiết mà mình nghĩ là để bảo đảm mang đến bất ngờ cho người đọc đến giây phút cuối cùng. Vậy nên mình cũng sẽ cố gắng không spoil những chi tiết làm giảm sự bất ngờ thú vị ấy Nại Nại, một cô bé đáng thương phải chịu hết thảy thiệt thòi gần như suốt cả tuổi thơ của mình. Từ lúc sinh ra, cô đã mang một cơ thể ốm yếu, có bệnh tim trong người. Chút tình thương cha mẹ dành cho cô bé Nại Nại gầy teo ấy cũng vơi dần theo những gì họ bỏ ra để chăm sóc cho cô. Tiền bạc bỏ ra càng nhiều, tình yêu thương càng ít đi, đổi lại mặc cảm của Nại Nại rằng mình là gánh nặng của gia đình cũng ngày càng lớn hơn. Vì vậy qua năm tháng trưởng thành, khi Nại Nại chẳng còn nhận được sự quan tâm của cha mẹ nữa cũng là lúc cô đã quen tự mình chăm sóc bản thân để tồn tại. Lâm Tuyết Nhu, chị em sinh đôi của Lâm Nại Nại, tuy có gương mặt tựa tựa nhau nhưng cả hai lại có số phận trái ngược nhau. Từ điều vô cùng đơn giản là một cơ thể khỏe mạnh thôi đã giúp vạch xuất phát của Tuyết Nhu vượt qua Nại Nại một khoảng dài. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandSau này tất cả mọi thứ đáng mơ ước trong cuộc sống đều đến tay Tuyết Nhu một cách tự nhiên. Đứa trẻ trắng trẻo, xinh đẹp được cha mẹ yêu thương hết mực, được dồn hết các tài nguyên của công ty gia đình để đầu tư sự nghiệp diễn xuất từ nhỏ, được hưởng mọi của ngon vật lạ, quần áo mới đẹp trên đời. Nại Nại luôn mờ nhạt như cái bóng trước Tuyết Nhu rực rỡ nhưng chưa từng nghĩ đến phải giành lấy hào quang của chị. Cô biết muốn sinh tồn trong căn nhà này, cô phải giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp những năm tháng bị đối xử bất công ấy, Lâm Nại Nại đã tìm được một thần tượng làm chỗ dựa tinh thần cho cô, diễn viên Cố Trường Sinh. “Anh Trường Sinh” trong miệng Nại Nại chính là nguồn động viên cho cô, nụ cười của anh, giọng hát của anh thắp sáng cuộc đời tăm tối của Nại Nại, cho cô thêm nghị lực đó Cố Trường Sinh vướng phải scandal lớn và bắt buộc phải giải nghệ, Nại Nại đã đứng trong mưa khóc to thật lâu, khóc đến khi cô không còn sức lực nữa nhưng dù cho người khác có nói gì, Nại Nại vẫn luôn luôn một lòng tin tưởng anh. Sự biến mất của anh chỉ càng làm cho Nại Nại thêm quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình. Sau khi vào trường đại học với ước mơ trở thành nghệ sĩ, đến gần hơn với “anh Trường Sinh”, Nại Nại bắt đầu hành trình tìm đến ánh hào quang của chính mình. Bên cạnh cô lúc này đã xuất hiện ông trùm của giới giải trí, Cố Duật Ninh. Cố Duật Ninh và Cố Trường Sinh vô tình lại cùng họ Cố, liệu có bí mật gì chôn giấu gì ở đây không nhỉ?Cố Duật Ninh là chủ tịch tập đoàn giải trí Phong Ngu, là người đứng trên đỉnh cao cho vạn người nhìn lên ngưỡng mộ. Bởi vì một tai nạn mà mắt trái anh bị mù hoàn toàn. Tuy nhiên bỗng sau một thời gian, cũng chính bên mắt hỏng ấy lại lờ mờ thấy được vài hình ảnh, không phải hình ảnh trước mặt anh, mà là hình ảnh từ mắt của một cô bé nhỏ nhắn, ốm yếu. Mắt trái của anh sẽ khóc cùng những giọt nước mắt của cô, sẽ đau cùng nỗi đau của cô, đặc biệt hơn là màu đen tăm tối của con mắt ấy lại dần dần sáng rõ trở lại cùng niềm hạnh phúc và nụ cười của cô một cách thần đó, một phần để chữa cho mắt của mình, một phần tò mò về sự liên kết kì lạ giữa cơ thể mình và Nại Nại, Cố Duật Ninh quyết định giúp đỡ cô một chút, chỉ có một chút thôi nha. Bắt đầu từ những việc giấu mặt, tạo nên những bất ngờ nho nhỏ cho Nại Nại như để Maybach của mình giả xe hơi công nghệ tới đón cô, tặng vé dạ hội cho cô qua trò chơi trúng thưởng, đẩy em trai tới kết bạn tạo danh tiếng cho cô. Cô gái nhỏ lần đầu được hưởng thụ những ưu đãi “đặc biệt" mà cứ cho rằng vận may của bản thân đã có chút khởi đó chính anh cũng ra mặt giúp đỡ cô, anh kịp thời lấy thuốc trợ tim cứu mạng Nại Nại, biến nhà hàng menu giá 5 số 0 thành nhà hàng giá vỉa hè cho riêng thực khách may mắn là Nại Nại. Sau khi “bán” em trai, anh đưa luôn trợ lý cấp cao của mình qua cho cô dùng, đặc biệt đích thân đưa cô tới dự tiệc dằn mặt chị gái,... “ít” quá kể không hết luôn. Dường như Cố Duật Ninh đã vô tình xem Nại Nại như người nhà một cách tự nhiên mà quan tâm, bênh vực cô từ âm thầm đến trắng trợn. Người thân của cô bất công với cô, chèn ép cô ư? Không sao, chỉ cần Cố Duật Ninh anh đã xác định muốn thiên vị cô, chẳng có thử thách nào ngáng chân được Nại Nại ra không hoàn toàn dựa vào Cố Duật Ninh giúp đỡ, có thể nói dù được “vận may" mỉm cười rất nhiều nhưng bản thân Nại Nại cũng không ngừng rèn luyện kỹ năng biểu diễn, tính cách thân thiện dễ mến của cô cũng là điểm cộng để ai gặp cũng yêu. Nại Nại cũng dần trưởng thành hơn, vượt qua cái bóng của gia đình mà tự mình đứng quá trình ở bên Nại Nại, Cố Duật Ninh được nghe cô nói về thần tượng Cố Trường Sinh của mình, người mà anh cho rằng cả thế giới này hoặc ghét bỏ, hoặc đã lãng quên. Thì ra vẫn còn một người hâm mộ trung thành là Nại Nại ngốc nghếch vẫn luôn nhớ đến Cố Trường Sinh, ngưỡng mộ, tin tưởng anh ta. Cố Duật Ninh chắc cũng chẳng ngờ rằng sau này cũng chỉ vì một câu nói “Tiểu Nại, chờ anh” của Cố Duật Ninh trước khi anh hy sinh mạng sống của mình, Nại Nại tin tưởng vô điều kiện rằng anh nhất định sẽ trở về bên cô, vượt qua cả tử thần mà một lần nữa ở bên cạnh tiếp tục bênh vực, thiên vị cùng, Cố Duật Ninh và Cố Trường Sinh có quan hệ gì với nhau? Câu chuyện năm xưa có gút mắc hay nỗi khổ nào đã khiến Cố Trường Sinh từ bỏ đi ước mơ của mình mà biến mất mãi mãi? Liệu tình cảm của Nại Nại có đủ sức đưa anh Trường Sinh trở lại với con đường đam mê, đưa Cố Duật Ninh trở lại hiện diện trong cuộc sống của cô không?***Như đã nói ở trên, truyện có một cú twist khá bất ngờ, vượt lên cả hệ thống như văn án giới thiệu, người đọc khó mà đoán được. Nhưng mình thấy khá đáng tiếc vì nỗi đau của các nhân vật trong quá khứ được nhắc lại nhiều lần nhưng lại không được mô tả quá sâu, ít nhất là không đủ khiến mình cảm động. Đối với tình cảm của nam nữ chính, nuông chiều tận răng thì có, yêu thương cuồng nhiệt thì lại chưa tới lắm. Đây là truyện đầu tiên mình đọc của tác giả nổi tiếng Xuân Phong Lựu Hỏa nhưng lại khiến mình hơi thất vọng vì vấn đề logic, không phải logic so với thực tế cuộc sống mà logic giữa các tình tiết quá khứ và hiện tại, nhìn nhận của một người và một người khác trong cùng một vấn đề khá mông lung, không đồng nhất. Thật sự đáng tiếc cho một cốt chuyện thú vị nhưng khai thác chưa đủ sâu sắc. May mắn là cái kết truyện đã cứu cánh tất cả mọi thứ. Mặc dù HE nhưng lại làm người đọc có hơi nghèn nghẹn, thật sự rất cảm động. Hạnh phúc đôi khi không phải là đủ đầy của cải vật chất, con cái đầy đàn cung phụng lúc về già. Hạnh phúc đơn giản chỉ là hai người cùng nắm tay nhau đi qua năm tháng, có những kí ức đẹp để nhớ về và có nhau để chẳng còn gì hối chung cốt truyện khá thú vị, hơi buff nữ chính một chút, thích hợp cho các bạn thích ngọt sủng, không ngược, không H, edit mượt nhưng hơi mắc lỗi sai chính tả một chút. Hãy đọc thử để xem cảm nhận của mình có khắt khe quá cho một tác phẩm của Xuân Phong Lựu Hoả không “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^Cre pic Google/huabanNguồn chuyển ngữ Hana
Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Động từ Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn ɓəjŋ˧˧ vɨ̰ʔk˨˩ɓen˧˥ jɨ̰k˨˨ɓəːn˧˧ jɨk˨˩˨ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh ɓeŋ˧˥ vɨk˨˨ɓeŋ˧˥ vɨ̰k˨˨ɓeŋ˧˥˧ vɨ̰k˨˨ Động từ[sửa] bênh vực Đứng về cùng phía với ai để che chở, bảo vệ, chống lại sự công kích, sự buộc tội hay sự xâm phạm từ phía khác, kẻ khác. Bênh vực cán bộ cấp dưới của mình. Bênh vực người bị nạn. Bênh vực cho lẽ phải. Tham khảo[sửa] "bênh vực". Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí chi tiết Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPAĐộng từĐộng từ tiếng Việt
bênh vực người mình